Capo 4.
Em9: 024030
Đọc1 :
Có lúc lên,
Nhiều mộng mơ
Có lúc cười tươi
Có khi nắm chặt
5 năm trôi qua
lông bông như
đi từ bình minh
Vẫn gầy, vẫn điếu thuốc
làm
Tôi đã từng rất tự ti về bản thân
Nó như là rào chắn như bẫy của thổ dân
Chôn tôi dưới hố sâu của tự trọng vô lý
Nên tôi đâu biết đời vẫn rộng cho tôi đi
Ngoài kia, bao người khốn khó gấp cả trăm lần
Tôi có mái nhà che mưa, có điện sáng, nước trong ngần
Có những bưa cơm với gia đình đầm ấm
họ không nhà không cửa đêm mưa đổ trốn trong gầm
5 năm, với công việc mà tôi gắn bó
có người hỏi tôi tại sao không bỏ
đời tôi vẫn nắng như ngày này năm đó
nhưng
Hú:
Đọc 2:
còn
mồ hôi ta đổ cho vị sống không nhạt phai
tay chai để nắm chặt thêm chắc tay một ai
khi tôi mở toang cửa sổ phòng , đón tia nắng của hừng đông
mặt trời màu xanh cả thành phố ửng hồng
vì một đầu con ngõ luôn nối ra đường rộng
nên thất bại lớn nhất là khi không tin mình sẽ thành công
hít một hơi đầy hương đời căng lồng ngực
thấy từ bên trong tim mình đang hồng rực
bài ca tôi hát viết tặng tôi sau năm năm
vang cùng nhịp bước cho đường dài không xa xăm
để tôi không còn thấy tôi lẻ loi
và tất cả rồi cũng sẽ ổn thôi