Có những niềm thương như suối cạn
Lặng khô rồi đọng lại chút rong rêu
Một mai đi qua nhắn thầm hòn sỏi nhỏ
Còn nhớ không? ngày róc rách nguồn yêu.
Có những niềm thương như nắng nhạt
Mùa đông qua mây xám phủ ngang đầu
Một mai đi ngang nhắc thầm từng nhánh lá
Những tháng hè rực rỡ đã qua mau.
Có những niềm thương như đóa cúc
Héo khô rồi thoảng lại một mùi hương
Luyến lưu chăng? Chỉ còn lại đôi chút
Mà ướp cho thơm trôi nhẹ giữa tách trà.
Ôi có những niềm thương đời này ai hiểu thấu?
Giấc Nam Kha chớp mắt bỗng bạc đầu!
Khi suối cạn nắng nhạt màu hoa héo
Biết còn điều chi gửi lại với ngàn sau?