Thôi hết rồi người đã xa tôi
Quên những lời thề ngày xa xôi
Quên đường xưa lối qua ngậm ngùi
Nghe thời gian bước đi bồi hồi, hai ta cùng chung lối.
Ôi ! Kỷ niệm từ ngày bên nhau
Nay chỉ còn là niềm thương đau
Sao tình yêu hóa ra hận sầu
Sao dịu êm hóa ra nghẹn ngào, sao cuộc đời tựa chiêm bao ?
Hết những ước mơ, lệ tuôn gối nhỏ, đêm dài rưng rưng nhớ
Cuộc đời từ đây, u buồn ngang trái, để mình anh đắng cay
Em nhớ chăng em ?
Em nói rằng trọn đời yêu anh
Sao nỡ đành lòng nào lại quên
Câu “tình yêu giữ không nhạt màu”
Câu “mình thương đến khi bạc đầu”, bây giờ trả lại trăng sao