Sợ
nhớ lại thương, sợ vương thì tội sợ
đến rồi đi, sợ câu chia ly
Sợ
nắng vừa lên thì cơn mưa rào sợ
đóa hồng tươi chẳng đợi ngày mới.
Sợ
có mình ta là nỗi đau không tả sợ
bước nhầm chân là ngày đen tối
Sợ
bóng trời mây âm u cả ngày sợ
ánh chiều lên là ngày vội tắt.
Sợ
nhất khi người buông xuôi mình tôi chờ đợi sợ
phép nhiệm màu khi không về kịp bên ai
Sợ
chuyến xe chiều ai đi không quay trở lại sợ
đến khi…
Sợ
ánh dương tà chơ vơ mình tôi trơ trọi sợ
nước mắt người tiếc nuối vì còn ai mong
Sợ
đến khi mà tôi mơ dáng ai đang về sợ
đến ôm.. trời hư không..
Phút ly biệt, nơi đây một trời than
khóc
Chẳng còn lời ngày
đón đưa người xa rời ta chẳng
hay yên bình ?
Theo bóng người, nơi đâu là nơi người
tới
Bên kia là nơi
chốn nao ? Lạc trôi lòng tôi là
tiếng thở dài.
Sợ
nhất khi người buông xuôi mình tôi chờ đợi sợ
phép nhiệm màu khi không về kịp bên ai
Sợ
chuyến xe chiều ai đi không quay trở lại sợ
đến khi…
Sợ
ánh dương tà chơ vơ mình tôi trơ trọi sợ
nước mắt người tiếc nuối vì còn ai mong
Sợ
đến khi mà tôi mơ dáng ai đang về sợ
đến ôm.. trời hư không..