Chủ nhật buồn
cầm một vòng hoa
bước chân về với gian
với trái tim cùng nặng
xót xa gì? oán thương
đã biết
trót say
đã yêu thì dẫu vô duyên còn nặng
ngồi một mình
mặc lệ tràn
gió hiên ngoài
nhắc một loài dế giun hoài ru thương
ru ơi ru
Chủ nhật nào
vì đợi chờ
bước chân người nhớ thương
đến với tôi, thì muộn
trước quan tài
bốc lên như vạn ngàn
dẫu qua đời, mắt tôi
vẫn đăm đăm, nhìn về
hồn lìa rồi
tình còn nồng đôi con ngươi
nhắc cho ai biết cuối đời
có một người yêu không
ơi hỡi ơi