Cô dâu đi với chú
rể, mọi người thì đang mừng
vui ….
Vì sao anh một
xó, hát với cái
đàn ?
Rồi thì anh cũng
đến … cùng với em thật
oai
Rồi về nhà anh lại
hát và vứt giấy khắp
nơi
Anh lại đến đám cưới
em, sau khi hát xong một
lúc
Trời dù ko
nắng mà sao hai đứa đeo kính
râm’?
Hình như vừa lúc
nãy, vứt giấy khắp lung tung mà
chưa dọn nhà
Thằng
cha mà em sẽ cưới đây
sao’?
Đến bây giờ mới
biết em cũng có một hình
xăm
Thế mà từ lúc
trước em chẳng khoe bao
giờ
Lúc em cười với
nó anh còn thấy đau lòng
hơn… đau dạ dày
Vì thằng
cha mà em vừa lấy… nó còn thấp hơn
anh
Xác đang ở đám
cưới nhưng hồn anh đang ở
đây
Bỗng bất chợt em
đến làm anh suýt hết
hồn…
Đừng viết lên đàn anh
nữa ko anh lại lo em làm
bong lớp sơn đàn…
Tại
sao anh mới nói thế… mà
em đã cưới ngay thằng
kia
Anh lại vứt thêm một
tờ… vì làm vậy anh rất
vui
Vì sao em cứ
đứng, bừa thế sao ko
nhặt?
Lại còn đứng
múa xong kéo tay tà
lưa anh?
Đừng làm như
thế… anh đâu có yêu
em!
Kể ra chơi cũng vui
thật, dù là hơi bị hoa
mắt!
Chợt
tỉnh ngay ra cái xác vẫn đang trong đám cưới
em
Định tìm đồ ăn
uống… xong anh đi vòng
quanh giống mọi người!
Nhà
anh chưa dọn gì hết, giấy cứ
vứt lung tung
Nhớ đến ngày xưa
ấy em đi múa ở rạp
xiếc…
Lúc anh ngồi xem
múa anh cười như vô
hồn
Có bao giờ em
biết lúc múa trông em hệt
như con điên tình
Ngày
xưa anh từng nghĩ… chó
thì mới yêu em
Thế mà giờ em
cưới anh chẳng lẽ phong bì
hai trăm?
Vì lúc bên cạnh anh
múa anh chưa từng bo đồng
nào
Giờ nhớ lại ngày hôm
đó anh đang cầu xin với trời
cao đúng một điều:
Rằng
em ko biết… là
anh… phong bì một
trăm
Đến bây giờ anh
hát như thằng điên em nhìn
anh…
Em nhớ lại ngày xưa
ấy hôn anh chẳng bo đồng
nào
Biết đâu là em
đoán là anh cũng hồn
nhiên như ngày nào.
Giờ
đây em lại nghĩ, ước gì là hai
trăm!
Có bao giờ em
biết, biết tại sao anh lại
vứt giấy?
Anh vứt ra rồi anh
bán cho đồng nát hằng
ngày
Nếu như mà ko
xé, thì lấy đâu ra tiền
bo em bây giờ
Chỉ
anh mới biết, chỉ
anh mới hiểu được
anh!
Thật
ra… ANH YÊU CHỒNG EM….