Chiếc
lá đêm qua trơ xương cơn giông
tạnh rồi
Nắng đan tay qua
sông môi em
rạng ngời
Giá như thời gian đứng
im đừng trôi
nữa
Dù má
em còn
ướt hai hàng
lệ rơi
Từ đêm
trắng sinh viên du ca sương
thấm vai gầy
Đến công viên mưa
bay mười
ngón tay cài
Đến buông
xuôi đôi tay gục
ngã trên đồi
Đến con
sông vây quanh mờ
khuất chân trời
Sao tìm đâu nữa nếu không là chính
ta trong lòng ta
Dịu dàng
quá đôi môi rưng rưng ngát hương
quỳnh hoa
Hãy đến thật gần nhìn sâu trong mắt
đôi tay ngừng đàn
Tìm vào hơi ấm trên lớp
da thơm mịn màng
Để hồn ta cất cánh chiều
sâu ngân hà
Biển trời bao la thuyền mong manh
quá
Loài hoa thiên
lý
bình thường đến hay chợt
đi