Anh, thấy hôm nay thật buồn tẻ muốn cùng em loanh quanh ở đâu đó
Hẹn em bảy
giờ tối nay anh đến đón lang thang dạo phố ta quên hết âu lo
Ánh đèn
màu Cai Lậy thật đẹp, em ngồi sau lưng tựa đầu vào vai
Đôi tay em
lạnh cho vào túi áo anh, còn những lời yêu thương thì ghé vào tai
Anh không biết
trước là mình sẽ đi đâu nhưng sẽ đưa em đến nơi em nói thích
Tay cầm trà
đào còn tay thì nắm nhau còn lại nụ hôn anh đặt trên mái tóc
Ta vẫn an
yên trao nhau choàng ôm, còn họ vẫn đưa mắt để tìm nhau
Bởi vậy, thấy
đấy ta cần phải ôm lấy những thứ mình đắm say chứ không phải là niềm đau
Anh sẽ
viết những câu ca, thu thanh tặng em để đêm gối đầu giường
Không cần
thiết đi đâu xa, ta ngồi cạnh nhau cũng sẽ là thiên đường
Để những áng
mây bồng bềnh trong con tim còn ta tươi thắm như nụ hoa chớm nở
Dẫu trời sập
tối, không cần ánh đèn, ta vẫn tìm thấy nhau qua làn hơi thở
Đó là những
lời anh nói như vậy thôi, vì chưa chắc như thế là đã đủ
Anh còn hàng
vạn những điều làm và nói, dù ngọn đèn bên đường chào ngã mũ
Lăn dòng bánh
xe đưa em về tận nhà, trong lòng cả hai là bầu trời màu xanh
Anh thì đứng
đợi em vào tận trong phòng, rồi ngoảnh lại và vẫy tay chào anh.