Ngày nào cũng thế cứ 8 giờ tối lại có cuộc
gọi
Chỉ vài câu hỏi , suốt 2 năm qua con cũng thuộc
rồi
Cũng có nhiều lần con sợ chẳng giám bắt máy
Những câu hỏi tưởng chừng thuộc lời lại khiến tim đau nên vội tắt máy
Phố
thị này quá chật chội , đôi lúc con chẳng thể thở nổi
một thằng hậu
đậu như con chắc mẹ cũng biết kết quả khi cố gỡ rối
…Những câu chuyện riêng nói ra cũng chỉ tổn
lời
Ngày mai vẫn cứ tiếp tục , mọi chuyện bây giờ ổn rồi
Thời
gian cứ trôi như dòng chảy , thằng bé ngày nào bây giờ thành đàn ông
Mọi
chuyện xung quanh dần tệ hơn nhưng để than vãn bây giờ thì càng không
1997 , thanh xuân ta đặt cược. Cuộc đời giống như ván mạt chược
Ta đã
biết sẽ dễ dàng khi nói vì 2 lần bỏ học là những gì đạt được
But man don’t
give a fuck , có hằng trăm cách tốt hơn là cứ đứng đấy
Như trong
tempo run , ta biết kết thúc cuộc đời này là khi ta ngừng chạy
Ta cảm
thấy hơi thở mình đuổi hơi. Ta cảm thấy đôi chân mệt rã rời
Nhưng hãy cứ
chạy đến khi nao- kiệt sức , chạy qua những sợ hãi đừng lo đã ổn rồi
Ngày tháng rồi sẽ xoá hết đi những yếu đuối thở
than
Chỉ cần ta giữ niềm
tin đôi chân ta vẫn cứ đi tiếp
Đừng có nghỉ
ngơi mọi chuyện rồi sẽ ổn
thôi
Mọi chuyện về em có lẽ bây giờ cũng đã ổn rồi
Thỉnh
thoáng có chút rung động khi thấy em cười nhưng nó cũng chẳng đáng nói
Giống như lần đầu tiên ta gặp
Luôn gần
kể nhưng chẳng thể với liệu đó mới là khoảng cách xa nhất
Mọi
chuyện roi cung ổn thôi va theo thời gian thành trang nhật kí ngày nào
Em giờ theo tình thơ còn anh thì vẫn nhìn theo nhưng chẳng hiểu sao
Yêu hoa , sẽ chẳng nỡ hái , đứng lại mà ngắm nhìn
Nên chưa một
lần nào anh nói yêu em , trong phút chốc anh biết mình nên chọn câm nín
Ngày tháng rồi sẽ xoá hết đi những yếu đuối thở
than
Chỉ cần ta giữ niềm
tin đôi chân ta vẫn cứ đi tiếp
Đừng có nghỉ
ngơi mọi chuyện rồi sẽ ổn
thôi
Mọi chuyện tại sao chẳng
thể đổi thay
Mượn thêm say ôi
chuyện đời
này
một giây ,
thở dài
…liệu
ai cứu vớt ta
đây
Ta biểt mình chẳng hề ổn
thằng nhóc vẫn đang cố học cách lớn
Dù cố động viên rằng mình vẫn ổn
Tại sao mọi thứ chẳng thay đổi chẳng
có phút giây nào khấm khá hơn
Cảm
giác đang dần bị ăn mòn thứ mất nhanh nhất chính là sự háo hức
Ta sợ
người , sợ cả sự quên lãng nhưng ta sợ nhất là tiếng chuông báo thức
Những câu chuyện
buồn dù có ta có muốn nói , nhưng chẳng một ai muốn nghe ta kể cả
Dù cố thay
đổi hướng đi hàng vạn lần , nhưng giống xuất phát đích đến luôn là nhà
Ta biết bản thân mình thật hèn nhát.
Nơi trốn an toàn luôn là âm nhạc
Dù cố cách này hay là cách khác
ta chỉ giải toả được bằng cách rap
Mọi chuyển rồi sẽ ổn thôi.
Mọi chuyển rồi sẽ ổn thôi
Mọi chuyển rồi sẽ ổn thôi.
Nhiều lúc phải vui sẵn sàng ngày mới