Ngày xưa, rất xưa lúc chưa ai biết sống Từ một nơi chẳng tên gọi, hoá ra vạn triệu tinh tú Tiếng người than, tiếng người vui Tiếng dạy trên cao xuống đời này trần lao.
Biết tươi đẹp, biết nô đùa, lầm than Trần lao, biết sinh diệt, biết đi tìm trời cao Tiếng của tôi, đến từ đâu? Chết về đâu? Xong giấc mộng này ngừng chơi.