Tiếng đàn vọng qua núi tang tình
tang ới a
tình
Giữa nghìn trùng mây suối duyên tình
ai viết lên lời
ca
Hạ thu
nhớ…cớ sao
không còn…
cố nhân xưa vẫn
chờ
Chỉ còn là tiếc
thương hoài vấn vương
năm tháng
đó
Mối tình từng hẹn ước….lưu truyền
bao kiếp duyên bi
sầu
Để gặp người khi trước….ta nguyện
đi phiêu bạt nhân
gian
Nơi rừng
sâu…chốn thiên
bồng…lục tìm
ai khiến ta vương
tình
Hỡi thế thái nhân
gian luân hồi ai
ơi
Chàng Khuê Mộc
Lang vẫn luôn tìm theo ý trung nhân
tình hạ phàm Bách
Hoa
Cớ sao khi…đã tương phùng duyên…nỡ quên câu
hẹn trăm năm chẳng
rời
Khuê Mộc
Lang đớn đau nhìn theo…nước mắt chàng
đan thành chòm sao
kia
Nguyện theo
bước ý nhân tình…kiếp
sau ta sẽ gặp
nhau….
Rap
uhmmm..
Rời.. khỏi kiếp… tiên thần…
Ta quyết làm yêu
tinh… để tìm lại mối duyên
thầm
Trước là thiên
binh.. nàng lại giỏi…. tiên Cầm
Nhưng mà chốn thiên
linh… không dành cho.. lối duyên..
ngầm
Nàng là lương
y…..Chữa lành bệnh tương tư
Ta mất cả lương
tri… khi.. gần nàng đó nương
tử
Cũng… chẳng giấu
gì… ta đã viết cả tâm tư
Kể về 1 người con
gái…… trở thành 1 câu chuyện.. bất
tử
“Vứt.. lấy giang
sơn….và ta ví như họa
Ta… Đổi lấy… nụ
cười… nàng…cứ tựa như
hoa
Bỗng thấy nhói
tim… nàng có phải cây trâm lạ
Tự phát sáng….. như xá lợi
tử… giúp ta bỏ cả tâm
tà
Tai…sao….. ngập
ngừng… trước giọt lệ giai nhân”
Ta quyết chiến..thiên
địa……nếu duyên này. ai
ngăn
Nàng vẫn độc
đinh..ta cũng là trai tân
Kết đôi…. sinh ra hài
tử…. đặt tên là Khai
Tâm