Đêm trôi đôi
môi ai cất tiếng nói…cười
vu vơ
Sao
nghe đâu đây âm thanh quá
quen
Em mang
theo hương tóc khói chợt về
đâu đây
Lặng
lẽ chơi vơi…một mình
ta
…
…
Em đi xa thật
xaa
Lúc anh lên tàu hoả đi tìm số nhà
riêng
Anh biết cô gái duy nhất ngồi đợi đó là
Liên
Thẫn thờ lướt qua anh không dám nghĩ phận mình
rủi,
Tình cờ anh nghĩ thông suốt cái “phận” mình cần đó là
”duyên”
Dẫu biết, chờ đợi là chuyện cả đời đâu
chỉ là một giây đó em ơi
Một giây anh
tựa vào nỗi cô độc và ước…
Anh cần tấm vé một chiều để
bước vào khung trời cô đơn em thôi…
Em
ơi…Ngày tháng cũng đã đến với
anh sao em đi quá
nhanh
Còn
bao yêu thương em chôn vùi trong
anh
Vùi
chôn quá khứ đã
xa rồi xin em,
hãy quay về bên
anh..
Đâu ai hay thế giới tâm trạng trong lúc em
cần…
Em đâu biết An nguy ra sao dẫu lúc em
gần…như thế
Bức tranh thực tế,
khá êm thôi, những màu đã phác lên lem
dần
Nghe họ nói tha hương có lúc em nhớ Hà
Nội
Có phải trẻ người non dạ là
tội thiết nghĩ đâu cần phải trôi thêm
Theo
anh về đất Quảng thôi em… Ơi..!
Anh không sao đếm suể vì
đợi trên chuyến tàu chỉ mong sao mau đến để
Đợi những câu hỏi từng khiến anh thêm rã rời
nhưng anh chỉ mong em trả lời
Hoa vương lên trời hương
mây bay bay
Để
anh một lần. Để
anh một lần yêu
em…
Ngày ấy cũng đã đến với
anh sao em đi quá
nhanh
Còn
bao yêu thương em chôn vùi trong
anh
Vùi
chôn quá khứ đã
xa rồi xin em,
hãy quay về bên
anh..