Bên kia dòng sông hiên nhà ai đang còn thẹn thùng em thôn nữ quê
Bao năm qua ta cùng nhau xây mộng xinh mong rằng một ngày hai ta chung đường
Ngỡ đâu đời không êm đềm bóng em dần phai theo chuyến đò
Bên hiếu bên tình ai hiểu cho mình phù dung xa mất rồi
Thương cho thân em hồng nhan theo giàu sang để rồi nhận lại hai chữ đắng cay
Thanh xuân kia chưa vội trao sao người đem bỏ lại đoạn đường ta đi nơi này
Nhấp chén men say cho quên đời chúc em bình yên lại nghẹn lời
Sắc hương em chóng phai như nhành phù dung há ha hà ha
Trần gian ai oán thương em kiếp hoa tàn nắng mưa chịu thay
Đời người con gái phũ phàng chốn phong trần mấy ai được may
Nắng xế ngã vàng, hoa kia đã tàn, em quay về tìm nơi bến quê
Thôn xưa chẳng màn bao lâu vắng nàng, đời như vôi trắng xóa
Mười hai bến nước lênh đênh biết nơi nào trắng đen đục trong
Phận hoa vô sắc lu mờ bến em vào giống em đợi mong
Duyên ta lỡ làng, thôi ta với nàng, trọn kiếp làm người dưng với nhau
Số kiếp quá bẽ bàng, vô duyên chia rẽ nàng, mộng phù dung tan vỡ
Rap
Nhành hồng phai tàn hương sắc rồi người cũng cất buớc ra đi
Để lại tui buồn hiu hắt rồi giọt sầu thấm uớt trên mi
Bên đây sông thi tĩnh lặng còn người hạnh phúc bên kia sông
Nỗi buồn này ai thấu khiến tui vỡ nát cả cõi lòng
Em đi rồi buồn cả dòng sông bến đò xưa ngay nào vẫn đợi
Nhánh lục bình trôi mãi trên sông mà không có nơi nào để tới
Còn đâu nữa câu hẹn thề mà người đã trao ngày hôm qua
Em mỉm cười thật hạnh phúc rồi vội vàng lên xe hoa
Chắc là do duyên không phận nên duyên tình đành chia xa
Tui cam chịu ôm hết tất cả để người hạnh phúc nơi phuơng xa
Chén tiêu sầu giờ đây với tui là người bạn tâm giao
Uống cho quên đi sự buồn tủi và quên luôn cả ngàn nỗi đau
Nhành phù dung chỉ mới hôm qua mà giờ đây đã tàn úa phai
Em chọn cách lên xe hoa để được giải thoát cho cả hai
Phận nghèo hèn thì đâu nào dám nghĩ đến chuyện tương lai
Phận công chúa thì phải chọn hoàng tử để được cùng nàng sánh vai
Thương cho thân em hồng nhan theo giàu sang để rồi nhận lại hai chữ đắng cay
Thanh xuân kia chưa vội trao sao người đem bỏ lại đoạn đường ta đi nơi này
Nhấp chén men say cho quên đời chúc em bình yên lại nghẹn lời
Sắc hương em chóng phai như nhành phù dung há ha hà ha
Trần gian ai oán thương em kiếp hoa tàn nắng mưa chịu thay
Đời người con gái phũ phàng chốn phong trần mấy ai được may
Nắng xế ngã vàng, hoa kia đã tàn, em quay về tìm nơi bến quê
Thôn xưa chẳng màn bao lâu vắng nàng, đời như vôi trắng xóa
Mười hai bến nước lênh đênh biết nơi nào trắng đen đục trong
Phận hoa vô sắc lu mờ bến em vào giống em đợi mong
Duyên ta lỡ làng, thôi ta với nàng, trọn kiếp làm người dưng với nhau
Số kiếp quá bẽ bàng, vô duyên chia rẽ nàng, mộng phù dung tan vỡ
mộng phù dung tan vỡ
Trần gian ai oán thương em kiếp hoa tàn nắng mưa chịu thay
Đời người con gái phũ phàng chốn phong trần mấy ai được may
Nắng xế ngã vàng, hoa kia đã tàn, em quay về tìm nơi bến quê
Thôn xưa chẳng màn bao lâu vắng nàng, đời như vôi trắng xóa
Mười hai bến nước lênh đênh biết nơi nào trắng đen đục trong
Phận hoa vô sắc lu mờ bến em vào giống em đợi mong
Duyên ta lỡ làng, thôi ta với nàng, trọn kiếp làm người dưng với nhau
Số kiếp quá bẽ bàng, vô duyên chia rẽ nàng, mộng phù dung tan vỡ