Chạm cốc cafe
đắng một chiều
chủ nhật,
Một mình loay
hoay khoáy đều mộng
mơ tan vào
dòng xoáy.
Ngày cứ
thế trôi qua,
chiều cứ
thế buông xa.
Ngắm hoàng
hôn dần tan phía
sau
nỗi niềm.
Từng ánh mắt lướt
nhìn bờ vai
lẻ loi,
Thì ra đã
lâu để thấy mình
không còn được
mạnh mẽ.
Có lúc cảm
thấy cô đơn,
có lúc nước
mắt vẫn lăn ướt
dài
Mỗi đêm
tỉnh giấc, nhớ
ra mình thật
cô đơn.
Mọi người cứ
nói hãy cố vượt
qua chẳng sao
đâu mà,
Mọi người cứ
khuyên rằng chẳng điều
gì mãi là
tất cả.
Phải tự mình
cố cười tươi để
không có ai
biết là,
Ở nơi góc
nhỏ nào đó trong tim đã tan
chảy ra…
Chợt nhận thấy
có thật nhiều người
quen thế nhưng
xa lạ,
Chuyện buồn chẳng
thể nào nhớ được
ai có thể
kể ra.
Lời vào đôi
tai rồi đâu biết
sẽ trở thành những
gì với người
ta ?
Là trải
lòng hay để vết
thương
rộng ra…