Những cánh hoa
rơi ngập đường
câu ca dao ướt
đẫm sương
Đom đóm
bay đường nào để
ta cũng quên lời
chào
Chắc cô ấy
luôn bên anh hằn
in trên da như
máu tươi
Chắc giờ này trời đã
an bài rồi người mình
thương đã không cần
mình
Vẫn biết phải
trân trọng một người để
luôn bên ta một
trái tim
Em đã sống trân
trọng từng ngày vậy mà
sao thế em đâu
hay
Em hóa ánh
trăng mềm thật mềm để
mong một lần anh
ngước lên
Nhớ rằng người bị anh bỏ
rơi ở lại là người
thương anh mãi không ngần
ngại
Anh ngủ rồi
hay vẫn thức có
ai ngồi nghe những
lắng lo
Nghe bài ca
anh mới viết lại
thương anh bao ưu
phiền
Con đường dài
anh cứ bước yêu
anh thì lặng lẽ
bước theo
Không làm cho
anh nghĩ suy tổn
thương cũng không rời
đi