Tao không cần gươm
đao, khi bao lần hư hao
Đôi chân tao
bước khó có ai được như tao!
Tương lai mày ra
sao! Con tim này ra sao?
Sống cho đến
chết phải đứng ngay, lời ba tao!
Dù cuộc đời còn nhiều bể
lắm dấu đắng cay ôi không ngừng
Chẳng việc gì dừng
bước nước mắt rơi ai không tưng?
Việc mày làm mày
biết tiếc nuối chi ai khuyên dừng?
Đường này giờ mày về một
cõi, đánh mất đi ai trông chừng?
Năm tao lên
10……vẫn còn mong…. được chén trắng….
Làn
da……..và đầu tóc…….thì đã thơm nắng……
Đéo công
bằng……cho đời tao….. không được may mắn……
Quần
áo….đéo bao giờ………….mà được ngay ngắn……..
Bụi
đời……với cái tên là Phúc Liều
Sống chính
nghĩa……..và binh vực cho Út Kiều
Ổ bánh
mì…….tụi tao chia vào lúc chiều……
Vì thương
em…….nên nhường đưa…em khúc nhiều…….
Đêm trong căn nhà
lá……ngồi nhìn mưa dột…..
Muốn được ăn miếng
cơm……mà củi chưa đốt…..
Đéo có được tiếng
thơm…..ko biết thưa thốt…….
Tánh nóng, mất
dại……nhưng cái đầu…… tao vẫn chưa dốt…….
Tương lai mờ
nhạt……Ngày ba tao cờ bạc…….
Sống như
pin……vẫn còn đang chờ sạc……..
Tập chơi
rap……viết vài câu rời rạc……
Thoát khỏi khó
khăn……cuộc đời tao nhờ nhạc……(cuộc đời tao nhờ nhạc)
Bạc tiền lợi
danh lắm phũ phàng,
thang ôi trách
thân số phận bẽ bàng
Lạc vào hư
vô có mấy ai?
Tay ta vuốt
cao hóa kiếp ngang trời
Đôi chân ta, đã bao
năm, sống cảnh xa nhà
Nuốt nước mắt, cố che
đi, để mai sau ngẩng
cao
Đến một ngày……gặp quý nhân……
Ông không như người
khác…..không bắt tao phải thí thân….
Ko cho hút….dù tí cần…..
Bảo mày phải cẩn
thận……..và nghe lời tao chỉ dẫn…..
Đưa công việc nào
đó……ham muốn tao nào có…..
Không quen mình giàu
có……ko muốn danh đào mỏ……
Lo em
gái….cho nên tao cần tiền……
Vì nó……tao cần
siêng…. Tánh ác….tao cần siềng….
Sau bao năm…..vượt
khó…..nghe anh tao chỉ dạy……
Có lắm lúc…..thằng
nhóc ác….sống đã ỷ lại…….
Ngộ nhận
ra ……từ ngày trước….mình nghĩ dại……
Nếu mà…không có
ổng….thì bây giờ tao chỉ bại ……
Rồi ngồi nhớ ngày
nào……xin ăn bị xô ra……
Giờ áo
vest, đeo vàng……ngồi sopha…
Xưa không
tiền….bây giờ xài đô la……
Cảm ơn cố
nhân……tao cố gắng không đổ ngã…….
Bạc tiền lợi
danh lắm phũ phàng,
thang ôi trách
thân số phận bẽ bàng
Lạc vào hư
vô có mấy ai?
Tay ta vuốt
cao hóa kiếp ngang trời
Đôi chân ta, đã bao
năm, sống cảnh xa nhà
Nuốt nước mắt, cố che
đi, để mai sau ngẩng
cao