Phê pha lại một ly cho tôi phê đến hết ngày
Một ly chua cay theo năm tháng đọa đày hòa tan nỗi nhớ em
Trống vắng mình em chơi vơi với những ký ức hôm nào
Tình yêu là say là quên đi bao yêu dấu ngọt ngào
Để lại lạc vào vùng trời thương nhớ
Hôm nay tôi gặp em nơi ta đã từng
Hôm nay em tìm lại khoảng trời nhớ mong
Lời chia tay ta đã trao mà giờ vẫn vấn vương những ái ân hôm nào
Gặp nhau thêm một lần thôi anh hãy xem như là lần cuối
Hình như làn môi của em đã nhòa đi vết son
Thật ra chẳng giấu gì anh em yêu người mới rồi
Dạo gần đây em nhớ ngày xưa nên về nơi quán quen
Hình như em còn nhớ về tôi xin được hôn em lần cuối
Kỉ niệm ngày xưa còn đâu khi tình phai đã lâu
Thì thôi anh làm thế làm chi cho tình ta úa màu
Dòng người ra đi vội vã trơ lại hai chúng ta
Với những giấc mơ đã úa tàn theo năm tháng
Đã có những lúc anh để bản thân chìm vào những nơi góc tối
Hình bóng ấy, vết thương kia sao lòng ta như chắn lối
Uống một tách cafe nhìn kim đồng hồ lặng lẽ trôi
Có lẽ bức tranh mà anh muốn vẽ chỉ thiếu cảm xúc đơn giản thế thôi
Anh mượn câu hát để giãi bày tâm sự mượn hình bóng để giãi bày tương tư
Mượn bầu trời cả một đời thương nhớ chỉ còn nỗi sợ một mình anh trong mưa
Lại một ngày mới được bắt đầu nhịp sống hơi thở là sắc màu
Anh không tin hạnh phúc không dễ có nhưng mà
niềm đau kia để mau quên được với anh thực sự là rất khó
Hôm nay tôi gặp em nơi ta đã từng
Hôm nay em tìm lại khoảng trời nhớ mong
Lời chia tay ta đã trao mà giờ vẫn vấn vương những ái ân hôm nào
Gặp nhau thêm một lần thôi anh hãy xem như là lần cuối
Hình như làn môi của em đã nhòa đi vết son
Thật ra chẳng giấu gì anh em yêu người mới rồi
Dạo gần đây em nhớ ngày xưa nên về nơi quán quen
Hình như em còn nhớ về tôi xin được hôn em lần cuối
Kỉ niệm ngày xưa còn đâu khi tình phai đã lâu
Thì thôi anh làm thế làm chi cho tình ta úa màu
Dòng người ra đi vội vã trơ lại hai chúng ta
Với những giấc mơ đã úa tàn theo năm tháng
Anh tự giam mình vào nơi góc tối thả tâm hồn này lạc trôi
Tự biến giấc mơ này thành sự thật chỉ còn vương vấn trên đầu môi
Khoảng cách xa vời và những bối rối không nên lời
Cảm thấy bản thân mình quá nhỏ bé một khoảng trống giữa mây trời